Chủ Nhật, 6 tháng 10, 2013

NGHĨ VU VƠ VỀ 1 BÀI HÁT




NGHĨ VU VƠ VỀ MỘT BÀI HÁT
Năm mười sáu, em b trường b bn  Tôi b quê trong ni bun xa nhà
Đ
đến t góc đi b ng  Tình yêu là chiếc bóng xa xôi

Sau mười năm em đã thành thiếu ph Quanh đi tôi đâu cũng là sương mù
M
t sm cht em v gõ ca       Tình yêu là nng tt lâu ri

Thôi.. .chuyn tình ngày xưa như ánh la
Bay qua đ
i đôi ln   Ri cũng khut xa dn

Thôi.. .như mt vng trăng không tròn na
Đ
ng di lòng nhau, đng x đôi

Đi người là nhng cách chia muôn thu
Nhìn tr
thơ vui, bng ngm ngùi ...                

        Cmỗi lần nghe lại bản nhạc này, chút tình cảm còn sót lại trong trái tim lão hóa tập 2 của tôi lại nao nao buồn, một chút buồn … hồi teen.
          Phải thôi, mười sáu là tuổi teen mà, mặc dù cách đây gần 40 năm, từ teen đó chỉ xuất hiện trong … giờ Anh văn. Em xin thầy Trang đừng mắng em, kể ra em cũng còn nhớ dăm bảy chữ tiếng Anh chớ còn có bạn quên tuốt luốt luôn (meo meo – mèo khen mèo). Mười sáu tuổi có những cô bé bỏ bạn bỏ trường (bỏ cuộc chơi). Mười sáu tuổi có những anh chàng ngơ ngẩn trông vời áo tiểu thư. Mười sáu tuổi ngày xưa người ta làm thơ ca tụng mối tình đầu (dù thiệt ra có người….. tuổi của nàng anh chỉ nhớ mười ba – cái này cá biệt). Mười sáu tuổi người ta khờ khạo đứng trông chờ cả buổi chỉ để nhìn mái tóc, tà áo dài bay bay của người ấy, ôm cặp đi vòng vo một quãng đường chỉ để hỏi vài ba câu ngớ ngẩn.
          Trái tim mỗi người có ít nhất bốn ngăn – xét về mặt sinh học, và có những trái tim ngăn lỗ chỗ như tổ ong hoặc giống cái tiệm thuốc Bắc có lung tung hộc – xét về mặt tinh thần. Ông Tố Hữu yêu nước thương nòi chỉ để có dành 1 ngăn nhốt hết cha mẹ anh em bồ bịch. Tôi kém yêu nước hơn ông, nên trái tim tôi có ít nhất một ngăn để cất cho những kỷ niệm đẹp thuở thiếu thời, nói toẹt móng trâu ra là hồi đi học. Chỉ vì đó là khoảng thời gian con người ta vui vẻ nhất, hồn nhiên nhất, vô tư nhất, yêu đời nhất. Sau này, lớn lên, rồi già lần lần, trái tim và bộ não cùng lão hóa theo qũy đạo chung, biến những cô bé, chàng trai ngây thơ ngày nọ thành những đô vật, vật lộn với thời gian, với cuộc đời. Vật riết mà người ngợm đầu óc chai sạn hết, nhìn đâu cũng thấy Lý Thông, ngó đâu cũng thấy ký sinh trùng, tự nhiên biến thành vô cảm. Tình yêu bây giờ đã thành chiếc bóng xa xôi, thành nắng tắt lâu rồi. Nên cô gái ấy, sau mười năm, một hôm về gõ lại chính cánh cửa ngày xưa cô đã đóng, những tưởng như tình cũ không rủ cũng tới. Tiếc thay, dù vây quanh anh là những đám sương mù, người đàn ông ấy vẫn tỉnh táo, dù trái tim còn rộn ràng nhịp đập hồi sinh vẫn chỉ để tiếc cho một quá khứ đã lụi tàn
          Hai chữ thôi, với những dấu chấm bỏ lửng chập chùng, giống như một chút gì luyến tiếc, nửa ở nửa đi. Thôi… ánh lửa bay qua, rồi cũng khuất xa. Thôi… vầng trăng hết tròn rồi lại khuyết, dối lòng làm chi, chẳng được gì. Mối tình ngày thơ dại vốn đẹp chỉ vì nó… rất thơ dại. Và cũng chỉ đành nhìn về quá khứ, xếp chút tàn y chớ chẳng thể làm khác được. Dẫu rằng quay đi rồi con mắt còn có đuôi. Dẫu rằng mái tóc, nụ cười ấy vẫn thấp thoáng đâu đây thời áo trắng ngày xưa. Nhưng. Lại nhưng. Cái chữ nhưng chết tiệt. Bên ta bây giờ đâu phải chỉ mình ta, ta còn gia đình, còn lão bà nhà ta, còn cái mái ấm Nguyệt lão lỡ se rồi. Đành vậy, có duyên không phận. Cái kết của chúng ta bây giờ là những đứa trẻ - như chúng ta ngày xưa; là những bổn phận ràng buộc ta trong suốt cuộc đời. Nên ta lại bước vào quỹ đạo của cha mẹ ta, ông bà ta để vui với niềm vui của con, của cháu. Ngậm ngùi thay câu: Đời người là những cách chia muôn thuở.
          Rồi bỗng quay đầu nhìn lại chính mình, tóc xanh giờ đã bạc, những ưu tư phiền não chất chồng xếp nếp trên da. Quạnh hiu thay tuổi về già, con cái lớn lên đủ lông đủ cánh bay xa, còn lại hai ông bà đấm lưng bóp gối đi ra đi vào. May mắn lắm mới có vài đứa cháu thi thoảng lui tới thăm nom chút đỉnh, rồi chúng cũng ồ ạt biến về với bạn bè của chúng: như tụi mình hồi đó. Vợ chồng già nhìn nhau cuời thông cảm.
          Sáu mươi năm cuộc đời đã sắp xong rồi, còn lại những ngày tháng đoạn cuối.  Mỗi năm còn may mắn được trường tổ chức cho vui vẻ gặp lại nhau tay bắt mặt mừng, năm nay còn những gương mặt này, năm sau biết còn có hay không? Thôi thì… được lúc nào hay lúc đó. Đời người vốn là những cách chia muôn thuở mà.
         
                                                           Trần Thị Ngọc Kúc K9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét